29 thg 12, 2012

LỜI RU TRƯỚC BIỂN


 LỜI RU TRƯỚC BIỂN

 
Em đã từng với đêm trước biển
Cảm giác cô đơn bé nhỏ dại khờ
Tuổi hoa niên cầm bút làm thơ
Mà cảm xúc rưng rưng diệu vợi

Đêm biển tím, ánh vàng ngời ngợi
Thức cùng em ngôi sao nhỏ ban chiều
Đời muộn phiền, muốn chắt lọc tin yêu
Và chờ đợi qua cơn bão tố

Kinh nhà Phật "đời là bể khổ"
Kiếp trầm luân ai khác được bao giờ
À ơi…..À ơi ….
Ru đời qua những vần thơ
Lời ru tình ngủ đến bờ Vô vi….
   ĐPM                   
     NOEL sớm. Đêm 12/12/2012

ĐÊM TRƯỚC BIỂN

Đêm trước biển em thấy mình thơ dại
Bao ưu tư nằm lại phía sau lưng
Biển không anh , biển tím quá chừng
Từng đợt sóng xô ra rồi ập tới

Em dõi mắt nhìn phía xa vời vợi 
Càng thấy mình đơn lẻ giữa trời đêm 
Biển ầm ào gặp bờ cát dịu êm 
Em nhớ câu thơ về Thuyền và Biển 

Sóng vỗ gì , gió ru gì lưu luyến 
Thao thức cùng đêm theo biển và trời 
Em ngước nhìn lên một đốm sáng xanh ngời 
Một ngôi sao chiều qua chưa lặn 
Đêm biển tím, đất trời như vô tận 

Ngoảnh lại nhìn , sao mặn bờ môi ....

THẢ THƠ VÀO TRANH KHỎA THÂN ( LUÂN HOÁN)- VIDEO



Trang thơ thầy giáo Nguyễn Chí Bảo- Trường PTTH MARIE CURIE Hải Phòng

Nhân dịp Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11/2013, Blog Phương Mai xin trân trọng gửi đến các bạn Chùm thơ HOA CỎ VƯỜN NHÀ của thầy giáo mặc áo lính và có trên 30 năm vì sự nghiệp giáo dục nước nhà, thầy giáo Nguyễn Chí Bảo, trường PTTH Marie Cuirie Hải Phòng ...
               ************************
 
1- HOA HƯỚNG DƯƠNG
 
Em đi về phía Mặt trời
Nắng soi gương mặt sáng ngời thương yêu

Bình minh chim hót lá reo
Chợ đông nghìn mắt dõi theo một người...
Em đi ngược ánh mặt trời

THƠ Lão Thy sĩ VŨ MIÊN THẢO đất Tây Ninh


1- THOÁT

 
Vạc trong trăng
Trắng tuyệt vời
Ta ôm trăng
Mộng cuối đời mãn khai
Sao đêm đời gọi Hôm - Mai 

Vạc và ta chỉ một sao ngày 
nhớ nhung Nghĩ như rằng đã tương phùng 
Ta ôm mơ ngủ điệp trùng chiêm bao
Đêm qua 

cứ ngỡ đêm nào
Vạc phơi mộng mị

ta vào cõi mê
Rằng xưa ngủ cội bồ đề 

Giờ ta thoát tục 
đuề huề yêu em ....

KỶ NIỆM

Lặng nhìn em bao mùa tóc rối
Khung trời kỷ niệm gió mưa rơi
Tay đan tay, nồng nàn trong cơn bão
Môi em hồng, anh ngỡ cánh sen lơi…

BỐN BÀ VỢ hay ...CHÍN BÀ VỢ ???

                                           (Giải trí cuối tuần)
Một phú gia kia cưới đến 4 bà vợ.
Ông ta rất thương bà vợ thứ nhất, mỗi khi kiếm được tiền là ông liền mua sắm cho bà đủ thứ áo quần sang trọng, dẫn bà đi ăn tại các nhà hàng trứ danh. Không những thế, ông còn tung tiền mua sắm cho bà đủ thứ hột xoàn, trân châu. Bà muốn gì ông cũng chiều chuộng. Ông cưng bà như cưng trứng, hứng bà như hứng hoa!

SƯU TẦM và HẦU CHUYỆN CÁC BÁC LÚC NHÀN ĐÀM

SƯU TẦM và HẦU CHUYỆN CÁC BÁC LÚC NHÀN ĐÀM
21:15 10 thg 11 2012Công khai93 Lượt xem 564


HIỆU SÁCH
 - Bà chủ ơi ,cho hỏi cuốn "Gia đình hạnh phúc" nằm ở dãy nào ?
- À, cuốn đó thuộc thể loại khoa học giả tưởng, dãy số 1.
- Thế cuốn "Đạo vợ chồng " thì sao?
- Dãy số 2, loại võ thuật đấm đá cạnh ngăn hiệp khí đạo.
- Còn cuốn "Cách tiết kiệm để mua nhà?"
- Loại tổng hợp chứng vọng tưởng, trong thể loại sách tâm thần, dãy số 8.
- Thế còn cuốn "Làm thế nào để thăng quan tiến chức"?
- Đó là loại sách tội phạm nằm ở dãy thứ 3.
- Cuốn "người vợ đảm đang?
- Dãy số 5, truyện thần thoại.
- Vậy cuốn sách nổi tiếng "Đàn ông là trụ cột gia đình"?
- Xin lỗi ông, ở đây chúng tôi không bán truyện cổ tích!!


CAI SỮA
  Có một cặp vợ chồng quê Lệ sơn, cai sữa mãi cho đứa con không được, hết bôi cao con hổ, dán băng keo thậm chí xát ớt vào ti vợ đều không cản được ham muốn của đứa bé. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh chồng bèn thử bôi thuốc trừ sâu vì nghĩ đơn giản rằng, thuốc phun vào lúa thì con sâu không dám cắn lúa, trẻ con cũng vậy.
   Ai ngờ bôi buổi sáng, buổi chiều đi làm về thì thấy ông hàng xóm lăn đùng ra chết. Hiện công an đang tiến hành điều tra vụ việc.





Trạch An - Trần Hữu Hội Trạch An - Trần Hữu Hội

  • 09:22 11 thg 12 2012
    Chào Sentichmich
    Hay lắm. Tiếc là biết nhau hơi muôn màng !
    Sent.định chuyển nhà không? đến đâu cho biết nhé.
    Chúc vui khỏe và yên bình luôn. TA có bài trê..
    Chào Sent.
    Hay lắm. Tiếc là biết nhau hơi muôn màng !
    Sent.định chuyển nhà không? đến đâu cho biết nhé.
    Chúc vui khỏe và yên bình luôn. TA có bài trên "Vuông chiếu của Luân Hoán ", vao theo link:
    http://www.luanhoan.net/gocchung2012/gocchung2012.htm
    Mến.
    • Trạch An - Trần Hữu Hội Trạch An - Trần Hữu Hội
      • 18:25 11 thg 12 2012
      Không phải đâu Sentichmich. Anh đùa thế sao được!!! Anh vẫn là Trạch An - Trần Hữu Hội. anh đang bài trên trang web của anh Luân Hoán thôi ! Em vào xem ở đó, có bài truyện ngắn và thơ của anh như những người khác thôi mà.Nhớ mục bái bạn bốn phương và năm 2012. em cứ kéo từ từ tìm tên anh...
      Anh qua Blogspot rồi: http://trachan-tranhuuhoi.blogspot.com/

  • SENTICHMICH SENTICHMICH

    18:54 15 thg 11 2012
    Cô cảm ơn Đức Anh nhé.
    • anh anh

      16:29 13 thg 11 2012

      Cháu chào cô.Cháu là Tô Đức Anh. Cô vào link này nhé.có cách chèn link nhạc và video vào blog đó
      http://yo88.net/forum/threads/399682-Cach-chen-code-css-html-nhac-video-vao-Yahoo-Blog-Cach-chen-code-css-html-nhac-video-vao-Yahoo-Blog.html
      • Chinh
        Chinh

        • 12:00 13 thg 11 2012

        Truyện thứ nhất : XINH XẮN
        • Chinh
          Chinh

          • 11:54 13 thg 11 2012


          Nếu sau : "Ma xui...., anh chồng BÈN ...." thay cho "...anh chồng ĐÃ.." ; và " ÔNG hàng xóm" thay cho "NGƯỜI hàng xóm" thì có thể thú hơn chăng ?
          • SENTICHMICH SENTICHMICH

            • 21:24 13 thg 11 2012

            EM CÁM ƠN BÁC ĐÃ DỌN VƯỜN GIÚP . BÁC THẬT LÀ TINH TƯỜNG.

        NGÂM THƠ và THƠ Nguyễn Bính


        Hai sắc hoa Tigon



        Lỡ bước sang ngang

        TRÀ VÀ NGHỆ THUẬT THƯỞNG TRÀ



        Vừa có mặt chốn cung đình vương giả, vừa có mặt nơi thôn dã bần hàn; thứ mà từ nhà tu hành sống nơi ẩn dật, nhà nho, các tao nhân mặc khách cho đến các nhà chính khách hiện nay đều ưa thích … đó là Trà.
        Trà có từ lâu và lên tới 40 loại. Việt nam là một trong bảy cường quốc trà trên thế giới, đã tổ chức nhiều lễ hội để tôn vinh trà. Trà gắn với văn hoá Việt nam lâu đời. Ngay từ thế kỉ thứ III, ngưười ta đã biết cách pha trà với nước sôi để làm thức uống. Thông qua trà, những triết học nhân sinh được khởi nguồn, tâm tưư cảm xúc con ngưười được trải ra, hoà đồng cùng thiên nhiên, giản dị, bình dân như hoa cỏ chim muông.
        Trước kia, trà chỉ xuất hiện trong nhà chùa, các bậc tu hành dùng trước khi vào một khoá lễ hay kết thúc mỗi buổi toạ thiền, tĩnh tâm. Về sau, trà được dùng trong cung đình cho các bậc vua chúa, giới quí tộc, nhà nho, các bậc cao nhân … trong các cuộc cờ, thưởng hoa, vọng nguyệt. Ngày nay, trà được dùng cho mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi.

        TRÀ TRONG TÂM THỨC VĂN NHÂN QUÂN TỬ


              Trong cuộc sống, con người có nhiều nhu cầu về tinh thần, những thú chơi tiêu dao, thưởng thức, . Nhưng cái mà qua đó người ta có thể nâng tầm lên thành nghi thức, mất nhiều giấy mực ngợi ca, cái mà để lòng người thăng hoa thành thi phẩm …thì đó là Trà.
        Nhân gian biết cách tôn trọng và kính trà kể từ khi có Lục Vũ (728-804), Ông là một danh y thời nhà Đường với cuốn “Trà Kinh” nổi tiếng . Đó là một Bách khoa toàn thư về trà .
        Sách của Phong Diễn có đoạn : “ núi Thái Sơn có tăng nhân truyền đạo Thiền. Học Thiền truớc tiên cần không ngủ ban đêm, vì vậy Thiền tông đều uống trà cho đỡ buồn ngủ, uống trà trở thành một nội dung rất quan trọng trong đời sống học Thiền”, sau này dân gian "bắt chước theo và trở thành phong tục". Từ chốn thiền môn, trà đi vào cuộc sống và để lại cho đời những áng thơ bất hủ : Thơ trà.

        28 thg 12, 2012

        ĐÀN ÔNG NHƯ THẾ MỚI LÀ ĐÀN ÔNG


        Bình sinh, cho đến bây giờ đã sang bên kia dốc cuộc đời, mình vẫn thường tự cho mình là kẻ không đến nỗi phải xấu hổ, với danh phận của một thằng đàn ông.
        Trong mắt vợ, mình là một người đàn ông đích thực, đáng để chăm sóc yêu chiều. Trong mắt mình, mình là thằng đàn ông hơn rất nhiều thằng đàn ông khác.
        Mặc kệ chuyện thiên hạ thờ ơ với thiên phận đàn ông, riêng mình, thầm tự đắc về cái chất đàn ông của mình.

        NHỮNG CÁI CẦN GẠT NƯỚC

        NHỮNG CÁI CẦN GẠT NƯỚC
        20:35 16 thg 11 2012Công khai58 Lượt xem 1


         Bạn đã từng lái xe trong mưa, bạn có để ý đến cái cần gạt nước không ? Trời mưa như trút nước, nước phủ mờ mặt kính, che khuất cả đường đi. May mắn thay chúng ta có những cái cần gạt nước: kiên trì và đều đặn, chúng xoá nhoà nước mưa trên kính, giúp ta nhìn thấy đường để lái xe. Thật tiện dụng tuyệt vời!

        Trên chuyến xe cuộc đời, có những nỗi buồn rơi rớt, những lo âu lất phất, những cơn giận vũ bão… chúng như cơn mưa cản trở hành trình của chúng ta, làm chúng ta không thấy đường đi, mất phương hướng, hoặc chán nản dừng xe lại, tự làm mất thời gian và công sức của mình, bạn có thấy lãng phí không? Này bạn, thay vì ngồi than thân trách phận hoặc tiêu cực chờ đợi, sao bạn không thẳng tay gạt những nỗi buồn, những điều không vừa ý sang một bên để tiếp tục đi, cho dù chậm thì cũng vẫn là đang tiến tới. Một u sầu gạt bỏ là bạn sẽ được nhìn rõ hơn và xa hơn một chút, tiến xa hơn một chút trên đường đi của mình.

           Dầu vậy, cũng có những niềm đau, những nỗi buồn như cơn mưa dai dẳng, khó có thể xoá nhòa trong chốc lát. Bạn phải đều đặn, đều đặn gạt bỏ chúng như… những cái cần gạt nước. Muốn vậy, bạn phải kiên trì, quyết tâm lập đi lập lại một động tác trong tư tưởng: đẩy sang phải, đẩy sang trái, cho những gì không vừa ý văng khỏi đời mình như những hạt mưa văng khỏi kính xe; hãy chiến đấu cho tương lai phía trước, để rồi những lo âu rơi rớt, những cơn giận tung toé, những phiền muộn đọng lại sẽ bị gạt bắn ra đằng sau từng phần, từng phần, và nhẹ dần đi cho tới khi mất hẳn. Quan trọng là bạn phải biết gạt bỏ chúng một cách đều đặn, kiên trì. Trời sẽ lại sáng sau cơn mưa.
          Người tài xế cẩn thận, dù biết rõ công dụng của chiếc cần gạt nước, cũng không dám khinh thường trời mưa. Đường trơn, tầm nhìn giới hạn, xe không thể chạy nhanh được; bạn cũng vậy, bạn có thể gạt bỏ được những điều tiêu cực, phật lòng, buồn đau, nhưng vẫn chịu những hậu quả tổn hại của chúng. Hãy tiến lên nhưng đừng phóng nhanh, chậm rãi chú ý xem xét để được an toàn cho lần sau. Và nếu tránh được thì nên tránh từ đầu, như người lái xe khi xem thời tiết, biết trời mưa thì có thể khởi hành sớm hơn hoặc muộn đi, có thể lái xe đi vòng hướng khác để tránh cơn bão dập vùi. Đừng tự chuốc lấy những điều không vừa ý khi mình có thể tránh được. Cuộc đời còn có bao việc phải làm; nếu không thật cần thiết thì cũng chẳng nên lái xe trong mưa.

           Và nếu nhỡ ra phải đi trong mưa, bạn có để ý thêm không? Trên kính xe có tới 2 cái cần gạt nước. Chúng làm việc chung với nhau thật hợp «rơ», lui tới đều đặn, song song, hỗ trợ cho nhau, để đẩy nước mưa ra ngoài. Trong cuộc đời, có những nỗi buồn, những lo âu thật khó xoá với sức của một người. Hãy cùng chia sẻ với người thân, với bè bạn: gánh nặng được san sẻ thì đôi vai sẽ bớt mỏi, đường đi sẽ bớt xa hơn, dễ đi hơn. Khi có sự đồng tâm hiệp lực thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn, niềm vui cũng sẽ lớn hơn, đủ để đánh bại những nỗi buồn lớn.
           Và sau hết, bạn hãy là người lạc quan. Hãy nhìn những cái cần gạt nước không chịu nằm im, chúng chuyển động không ngừng, cố đẩy nước đến từ mọi phía. Nếu bạn chỉ ngồi một chỗ mà lo âu thì bạn thật là người đáng lo, nếu bạn chỉ biết cằn nhằn những phiền toái thì chúng vẫn còn đó, nếu bạn đắm mình trong u sầu thì u sầu sẽ nhận chìm bạn. Hãy suy nghĩ cho lạc quan và hành động tích cực; Đối với người lạc quan, sớm hay muộn thì vấn đề cũng sẽ có giải pháp, điều cần là phải vui sống dù tạm thời chưa giải quyết chúng được.

               Xưa kia có một bà cụ hay ủ rũ khi nghĩ đến 2 người con ở xa : trời mưa thì bà nghĩ đến người con bán dép rơm bị ế ẩm vì không ai mua dép rơm để đi mưa; trời nắng thì bà lại nghĩ tới người con bán dù vì ai lại mua dù mùa nắng. Hàng xóm thấy vậy xúm vào khuyên bà hãy nghĩ ngược lại : trời nắng thì nghĩ tới người con bán dép rơm được đắt hàng, còn trời mưa thì nghĩ tới đứa con làm dù không đủ bán. Bà cụ nghe theo và từ đó sống thật vui vẻ.
         Bạn biết không, đời sống vui hay buồn nhiều khi không phải do những việc bên ngoài, mà lại tuỳ thuộc vào suy nghĩ và cách sống của chúng ta. Nhiều việc có cả mặt tốt lẫn mặt xấu, nhưng nếu nhìn mặt tốt có lẽ chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn, tội gì phải làm ngược lại. Những buồn khổ, lo âu, bất hạnh nhiều khi đến bất chợt như cơn mưa và ai cũng gặp phải. Dù sao trời cũng đã mưa và chúng ta phải lái «chuyến xe cuộc đời».






















































                                Hãy vui vẻ lạc quan khi nghĩ đến… «những cái cần gạt nước».

        ĐỘNG CỬA THIỀN

        ( truyện Phật giáo sưu tầm)
             Đầu xuân, chùa làng nghi ngút hương trầm, thiện nam tín nữ chen chúc nhau vào chánh điện dâng hương bái Phật. Người ra kẻ vào ngược xuôi như bất tận, mặt ai nấy đều vui tươi phấn chấn, y rằng cuộc đời này không hề có đau khổ lo toan. Nhưng rồi, mọi người phải cau mày nhíu mặt khi trông thấy một cô gái lạ lùng đang lảng vảng ngoài sân chùa, hệt như người từ hành tinh xa lạ mới xuống thăm trái đất.

        ĐỢI TRÀ




                                     ( Tác phẩm ĐỢI TRÀ - HẠ MUỘN của Đặng Phương Mai, 
                                     HVHNT TH - triển lãm Mỹ thuật Bắc miền trung Tây Nguyên
                                      ở TP Hà Tĩnh 8/2012)

        Tấm tranh lụa đang dở dang trước mặt
        Nõn nà xưa trải ngời ngợi dưới trăng
        Sen cuối hạ nán lại vài sắc thắm
        Đợi mưa thu nghe rốn khúc chung tình(1)

        Hồn du tử hãy trở về đây nhé
        Đêm nguyệt cầm ta kết nghĩa tri âm
        Để ĐỢI TRÀ (2) không mòn con mắt ĐỢi
        Cho câu thơ Tình Yêu không phải bẻ đôi....





        Chú thích:   1- Lấy ý thơ trong truyện Hồng Lâu Mộng : Sen tàn nghe rốn tiếng mưa thu
                          2 - ĐỢI TRÀ ( còn gọi là Hạ Muộn ) : Là tên của bức tranh lụa

        DU CA


        Chiều rơi
        Sương rơi
        Hồn chơi vơi….
        Tiết trùng dương không hoàng hoa tửu
        Không kẻ tri âm, chén quỳnh vỡ….
        Lòng càng thêm đắng

        Ngày hanh hao, năm tháng cứ mòn trôi
        Lòng the thắt mong ngày hội ngộ…
        Ta tựa hồn vào dĩ vãng,
        Dĩ vãng mờ xa…
        Ta níu lòng mình vào tim người … bến đỗ.
        Bến đỗ tim người chật ních xuồng ghe
        Tấp nập ngược xuôi …kẻ chợ

        Cốc rượu quý đời người
        Mình ta uống cạn…
        Hương đời, hương tình và quá vãng...
        Nhập nhoạng hoàng hôn

        Chiều bối rối…
        Sắc hoa TiGôn - những mảnh tim vỡ
        Như môi cười của Tình yêu một thuở
        Ngày xanh....

        TRẢ LẠI CHO EM

        ( Gửi tác giả Vũ Miên Thảo bài Gửi em và tác giả thơ TÌNH MỌN )

        Thời gian qua đi bạc màu tóc rối,
        Đâu rồi tép mạ xanh ?
        Luống chung tình và giọng hò vạn cấy.
        Đâu rồi ? Nắng lung linh ?

        Hãy trả lại em đường thơ thuở trước
        Nơi ánh trăng dát bạc ngang trời
        Tiếng đàn Nguyệt và cánh Chuồn Chuồn nước
        Nơi câu thơ Tình Yêu không bẻ đôi...

        Em hờn tủi cánh Vạc, mỗi khi chiều về tối
        Đợi thơ, nối khúc tâm giao
        Một thuở me xanh, giờ úa gầy thơ mê sảng
        Anh tôi xa, biền biệt chốn phương nào ?

        Bàn tay em hanh hao, ngón thương ngón nhớ
        Bàn tay anh, ngón đợi ngón chờ

        Tháng bảy
        Ai còn nối đường thơ ???


        KỶ NIỆM


        Lặng nhìn em bao mùa tóc rối
        Khung trời kỷ niệm gió mưa rơi
        Tay đan tay, nồng nàn trong cơn bão
        Môi em hồng, anh ngỡ cánh sen lơi…

        GỬI ANH


        "Chẳng có gì hơn nỗi chờ nỗi đợi
        Chưa tương tư nên nhớ chữ anh trao
        Thu đang khóc những chiều mây xám phố
        Có giọt buồn chạm ướt khúc hanh hao"...

        Em vẽ gì thương nhớ gửi trao
        Màu lụa đơn côi , cánh chuồn ngọn gió
        Chim Tử Quy và anh trăng mờ tỏ
        Diễm kiều xưa ao cũ sen tàn

        Ngọn bút em níu giữ thời gian
        Trả lại cho anh dọc ngang thời trai trẻ
        Dấu phong sương và lời ru của mẹ
        Yêu thương ơi… anh chớ giận hờn

        GỬI VÀO THINH KHÔNG...ANH


        Em buông nỗi nhớ vào trắng đêm thâu
        Dệt tình yêu với bao điều mơ ước
        Em hạnh phúc cả khi chưa tới được
        Bến bờ yêu vời vợi đến khôn cùng

        " Mai anh vào ...em có đón anh không "
        Lời anh hỏi nơi lòng em bỏ ngỏ
        Có hay Không? Cho cuộc duyên kỳ ngộ ?
        Chưa tương giao, vội nhuốm sắc chia lìa...

        Đông bên thềm và hạ cuối trời kia
        Chiếc áo mùa thu ta cùng gấp lại...
        Em lặng thầm nỗi lòng tê tái
        Cởi chiếc áo mùa XUÂN, rực rỡ sắc màu

        Em ngồi đó hát ru mùa XUÂN ngủ...
        Ngủ đi mùa Xuân ơi, ngủ đi mùa Xuân hỡi !
        Ngủ đi không thì ta khóc...
        Nước mắt rơi giữa dòng đời chật hẹp

        Em thương mình... Hạnh phúc chẳng thể chia ...

        GIẤC VÔ THƯỜNG


        Vô thường gió- 
         Vô thường mưa
        Đời người, quán trọ, giấc trưa ...
        Vô thường
        Tình như sương mỏng, nhẹ vương
        Thoảng thanh âm đã cuối đường hạc bay...
         

        Thoảng vừa lộc trổ trên cây.
        Thoảng đà lá trút, hao gầy hư vô
        Hữu duyên thương nhớ đầy bồ
        Vô duyên ôm hận xuống mồ còn đau.
         

        Ngàn năm sau, vạn năm sau
        Đàn cầm ai gảy khúc sau nữa mà...

        Tình ơi... sao cứ xót xa.....

        LÀM SAO QUÊN ĐƯỢC NGÀY THÁNG CŨ


        Đời là chuyến đi, ai đỗ ga đầu
        Ngoảnh mặt lại phía sau, lòng the thắt
        Dấu yêu xưa rêu thời gian lạnh ngắt
        Rưng rưng trong em quá vãng một thời
        Câu hát cũ ngày xưa chia đôi
        Nỗi nhớ chia hai, vầng trăng xẻ nửa
        Trang sách gói lại tình yêu một thuở
        Khắc khoải về nhau dẫu biển cạn núi mòn

        VÔ ĐỀ

        VÔ ĐỀ

        BUỒN NHƯ VÔ DỤNG VỚI MỌI NGƯỜI
        CHÁN NHƯ ĐIỀU ĐÃ QUA KHÔNG THỂ LÀM LẠI
        TUỔI THƠ MỊT MỜ XA NGÁI
        THƯƠNG QUÊ NGHÈO TRONG NỖI NHỚ HOÀNG HÔN


        GIÁ MÀ CHÔN ĐƯỢC NỖI BUỒN
        GIÁ MÀ GIẤU ĐƯỢC NHỮNG GIỌT BUỒN
        MỖI ĐÊM RỚT VÀO ĐƠN CÔI
        RỚT VÀO VẮNG LẶNG
        ĐỂ MUA MỘT VÉ NGƯỢC VỀ..
        GIỮA NGÀN MÊNH MÔNG.....

        VẺ ĐẸP NÚI NGỌC NỮ QUA THƠ LÊ THÁNH TÔNG

                Núi Ngọc Nữ nằm ở phía tây nam thành phố Thanh Hoá, trong quần thể núi Kỳ Lân- Ngọc Nữ - Chùa Đại Bi. Đây là cảnh đẹp nổi tiếng từ lâu của xứ Thanh. Lê Thánh Tông, vị vua anh minh bậc nhất của triều đại phong kiến Việt Nam, chuộng Nho giáo, giỏi thơ văn, yêu thích phong cảnh đẹp, đặc biệt là nơi sơn thuỷ hữu tình đã nhiều lần qua đây làm thơ, ngâm vịnh…

              Trong “Hồng Đức quốc âm thi tập” có 5 bài vịnh về núi thì trong đó có đến 2 bài thơ vịnh về núi Ngọc Nữ. Bài thứ nhất có tên Núi goá:
        Toà đá ai đem đặt giữa đồng
        Dáng hình Ngọc nữ lựa người trông
        Phau phau da đá pha màu phấn
        Phơi phới mưa xuân phủi bụi hồng
        Ngày ngắm gương ô đáy nước
        Đêm cài lược thỏ trên không
        Xuân thu ướm hỏi bao chăng tá
        Chành chạnh bền gan chẳng lấy chồng

        ĐỀN THỜ TRẦN KHÁT CHÂN VÀ LỄ HỘI LÀNG QUÊ Ở VĨNH LỘC



        " Rơm rạ ơi ta trở về đây 
        Xin cúi lạy vong linh làng mạc
        Bà và mẹ hoá cánh cò cánh vạc
        Ông và cha man mác kiếp trâu cày ..."

        ( Về đồng- thơ Nguyễn Duy)
        Đền thờ Trần Khát Chân tọa lạc trên lưng chừng núi Cánh Cung, thuộc thôn Cao Mật, nay là xã Vĩnh Thành, huyện Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hóa. Chỉ hết một giờ đồng hồ đi xe máy (từ Thành phố Thanh Hóa) vừa ngắm cảnh trên quốc lộ 45 hay quốc lộ 217 rẽ trái từ thị trấn Hà Trung là bạn đã có mặt trước ngôi đền.

        MẸ ...


        (Con nói lời yêu mẹ muộn màng…)
        Con đã nói hàng trăm lời yêu
        Con đã gửi hàng ngàn lời nhớ
        Con đã viết những vần thơ nức nở
        Không phải dành cho MẸ

        Con đã khóc thầm trong đêm đông
        Con đã thổn thức khi canh khuya vắng
        Tiếng gà xa xa khiến tim con lạnh cóng
        Không nghe được tiếng MẸ ho đêm

        Màn đêm buông
        Màn đêm kéo dài từ ngày này,

         tháng này
        sang năm khác
        Bóng tối phủ đầy con đường hoàng hôn
        Một mình mẹ độc hành

        RU MẸ PHÚT LÂM CHUNG


        Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng
        Con khẽ khàng cất lời ru mẹ
        Mẹ nằm yên mà tim con nhỏ lệ
        Mẹ phút lâm chung, chúng con bất lực rồi
         




        Con cúi xuống không phải bên nôi
        Bên gương mặt mẹ giờ nằm im bất động

        Lời ru con đưa mẹ về quê có cánh đồng rộng
        Nơi cánh cò chao nghiêng bến sông vắng quê nhà
        Có tháng giêng trồng đậu trồng cà,

        Có tháng ba lễ hội...
        Mẹ dạy con lời trống quân,

                giờ con không cất nổi

        Tiếng con ru đứt đoạn giữa chừng
         

        À ơi ....
        Gió đưa cánh Hạc về trời
        Nghẹn lòng Ru Mẹ giấc dài Thiên Thu.

















        chibao








        • 09:20 16 thg 10 2012
                        Mẹ hát ru con là điều thông thường từ ngàn xưa... Mẹ gọi con là "Cái ngủ" thật dễ thương. Mẹ ru cái ngủ mày ngủ cho ngoan. Cái ngủ sẽ lớn lên cả hình hài trí tuệ, và tâm hồn từ dòng sữa ngọt lành, từ tình thương yêu mênh mông và cả niềm hy vọng chứa chan của mẹ về một tương lai sáng lạn...
                Mẹ hát ru con là điều thông thường từ ngàn xưa... Mẹ gọi con là "Cái ngủ" thật dễ thương. Mẹ ru cái ngủ mày ngủ cho ngoan. Cái ngủ sẽ lớn lên cả hình hài, trí tuệ, và tâm hồn từ dòng sữa ngọt lành, từ tình thương yêu mênh mông và cả niềm hy vọng chứa chan của mẹ về một tương lai sáng lạn...
                 Nhưng ở đây...
                  Con ru Mẹ là một trái ngược, một điều không thể, một ngoại lệ, và vì là ngoại lệ nên nó thật đặc biệt. Con cố gắng bắt chước câu hát Mẹ ru con năm xưa có cánh cò cánh vạc. Nhưng khác với lời mẹ ru con năm xưa tràn trề Hạnh Phúc, Mẹ hướng con đến Tương lai và Hy vọng, Giờ đây con cất lời ru Mẹ để đưa mẹ về một thuở tóc xanh với bến sông vắng thanh bình, với tháng giêng trồng đậu trồng cà, tháng ba lễ hội... Nhưng rồi "Tiếng ru con đứt đoạn giữa chừng..." con không thể... Mẹ ơi, con không thể... chỉ là những tiếng à ơi... ơi, à ơi... ơi... nghẹn ngào, xa xót...
                  Sentichmich ơi, thôi đừng nức nở nữa, Mẹ đã thấu hiểu nỗi lòng u uẩn, đớn đau... sự đơn côi trống vắng trong tâm hồn em. Và bây giờ...
                                  Bây giờ Mẹ đã ngủ say
                  Thiên thu nghìn nỗi đắng cay... hết rồi.




      • SENTICHMICH SENTICHMICH








        • 13:18 16 thg 10 2012
        Anh viết lời bình bài thơ thật cảm động. Rất cám ơn anh đã chia xẻ nỗi lòng. :
        "Bây giờ Mẹ đã ngủ say
        Thiên thu nghìn nỗi đắng cay... hết rồi"
        Điều anh nói làm em nhớ tới lời ca từ trong bài hát "Cõng mẹ đi chơi " do nhạc sĩ Trần Quế Sơn vừa sáng tác, vừa thể hiện . Lời thơ của anh đã thấu hiểu được cái lẽ đời đắng cay, nghiệt ngã, cái lẽ đời mà khi đối diện người ta thường buông một câu để cho xuôi đi, cho đỡ xót, đỡ đớn đau dằn vặt...: "Nước mắt chảy xuôi "...để trấn an lòng mình day dứt.







      • Trả lời nhận xét này


      • Nghe nghèn nghẹn trong lòng khi đọc những lời thơ Ru Mẹ









      • Hoàng lan Hoàng lan


        07:46 6 thg 10 2012

        "...Rồi đến một ngày không biết trước
        Thân bằng , quyến thuộc tiễn ta đi....
        Yêu thương với...bao điều "Thiện", "ác" !
        Để lại cho nhau được nhữn..
        "...Rồi đến một ngày không biết trước
        Thân bằng , quyến thuộc tiễn ta đi....
        Yêu thương với...bao điều "Thiện", "ác" !
        Để lại cho nhau được những gì....??? "
                                                                                                            Lan mượn lời thơ để đồng cảm với em trong khi tiễn Mẹ....

        Quả nhiên trong cuộc sống "bể dâu " này khổ đau, bất hạnh, giàu sang, phúc lộc...và ngay cả thân xác con người và mọi thử sẽ qua đi........chỉ còn tình Yêu Thương đọng lại mà thôi em ạ.....!
        Cầu chúc cho hương hồn Mẹ siêu thoát về cõi An lành, Hạnh phúc
      • SENTICHMICH SENTICHMICH
                     Cảm ơn chị đã chia xẻ thật sâu sắc
      • ĐƯỜNG EM ĐI- ĐƯỜNG CỦA MẶT TRỜI

        14:10 14 thg 10 2012 Công khai 392  Lượt xem 14 lời bình

        Mặt trời đi về hướng Đông - Tây
        Em đến trường theo chiều ngược lại
        Gió bấc mưa giông bốn mùa thừa thãi
        Chẳng khi nào nắng quái phía sau lưng .





                   




        VÔ ĐỀ

        Ta gối tay vào mộng
        Chợt tỉnh giấc mơ phai
        Ta gối vào dĩ vãng
        Ngày qua không trở lại
        Ta gối đầu vào mùa
        Mùa lại mùa trôi mãi
        Ta và ta độc thoại
        Cánh tay ta 
                                 chiếc gối
                                                  bốn mùa....


      • That son That son

        03:28 1 thg 11 2012

        chào MaiPhuong!
        Ngô Thất sơn tình cờ ngang nhà bạn
        thấy tên mình và mấy câu thơ
        cảm xúc rưng mi, mừng vô hạn
        bước giang hồ dừng lại cõi mơ?!!
        có không
        không có
        vô ngôn luận
        tri ngộ tửu, hữu duyên say!
        bạt gió chim trời như vô hạn
        rượu chạm hồn...
        ............................
        âu cũng duyên may!
        • SENTICHMICH SENTICHMICH

          • 17:10 2 thg 11 2012

          Chào Ngô thy sĩ !
          Thơ gặp trước
          Người gặp sau
          Không hẹn mà nơi đây tri ngộ
          Cánh chim trời bạt gió
          Khách phong trần tha hương
          Hữu ngôn
          vô ngôn
          bất luận
          Trà O long ba thu, tri kỷ ĐỢI
          Tửu hoàng hoa ngàn năm, thi hữu CHỜ
          Cõi mơ
          lay động
          hồn thơ....
          ………………………………
          Cái chữ MỌN trong Tình Mọn , NGƯỜI dung thật đắt, thật ấn tượng. Nhân gian có con MỌN- Em có mẹ MỌN 89 tuổi- Anh có tình MỌN…3 thứ MỌN thật đáng giá trên đời.
          Thật kỳ diệu, khó mà tin lại có sự tình cờ…NGOẠN MỤC…thế này , Huynh nhỉ . Chỉ có thể là do sự sắp xếp của Trời đất mà thôi. Em nơi phương bắc, anh chốn xa xôi …Vậy mà CÕI MÂY tri ngộ
          em hy vọng Ngô Thất Sơn sẽ nhiều lần đến thăm nhà em thêm nữa/ Cửa nhà em rộng mở đón NGƯỜI

      • SENTICHMICH SENTICHMICH

        23:42 16 thg 10 2012
        HUYNH ạ !
        Anh dùng những từ ngữ đặc biệt sang trọng làm em thấy thơ mình như được chắp thêm đôi cánh THIÊN THẦN . Núi đứng một mình người đời gọ..
        HUYNH ạ !
        Anh dùng những từ ngữ đặc biệt sang trọng làm em thấy thơ mình như được chắp thêm đôi cánh THIÊN THẦN . Núi đứng một mình người đời gọi là QUẢ SƠN. Em đi - về một mình thì gọi là gì được ??? Gọi là ....QUẢ HÀNH ....Huynh nhỉ ? Thực ra, thiên hạ ĐỘC HÀNH không phải là hiếm, có điều em cứ nói vống lên cái điều mình đang trải mà thôi. Suốt 15 năm đi buổi tới trường mới làm được có mỗi 4 câu thơ ấy.
        • chibao
          chibao

          09:32 16 thg 10 2012
          Cả bài thơ chỉ có 4 câu. Lời rất ít. Người viết cứ tưng tửng viết về một sự thật hiển nhiên tưởng chừng như ai cũng biết: “Mặt trời đi về hướng ..
          Cả bài thơ chỉ có 4 câu. Lời rất ít. Người viết cứ tưng tửng viết về một sự thật hiển nhiên tưởng chừng như ai cũng biết: “Mặt trời đi về hướng đông – tây/ Em đến trường theo chiều ngược lại”. Và điều phải xảy ra cũng là điều thật hiển nhiên: “Gió bấc mưa giông bốn mùa thừa thãi/ Chẳng khi nào nắng quái phía sau lưng”. Tất cả hiện thực theo nghĩa đen đúng là như vậy. Nhưng ẩn sau cái hiện thực ấy, người đọc nhận ra biết bao thông điệp lớn lao. Em đi về phía mặt trời, em khát khao cuộc sống đích thực, khát khao vươn tới những gì tốt đẹp em hằng mơ ước. Và em hiểu rằng để đạt được những khát vọng ấy, em phải chấp nhận hy sinh, chịu đựng, đối mặt với biết bao “gió bấc mưa giông bốn mùa thừa thãi…”.
          Nhưng buồn, thật buồn…Đối lập với cái “thừa thãi” ấy là một khoảng trống vắng mênh mông: “Chẳng khi nào nắng quái phía sau lưng”.
          Một nỗi cô đơn không bờ bến… Tất cả sức nặng của các thông điệp ấy dồn nén lại ở câu kết bất ngờ.
          Ngôn ngữ thật giản dị nhưng kiêu sa, sang trọng và đầy nữ tính.
          Thú thật, đọc xong mấy câu thơ của Sentichmich tôi cứ thấy rưng rưng…
        • SENTICHMICH SENTICHMICH
          • 21:14 15 thg 9 2012
        • Chị Hoàng Lan !
          Muội muội cảm ơn chị nhé những chia sẻ nồng ấm. Em không ngờ dân kinh tế cũng xuất thần giỏi lắm. Đấy, chị thấy không, mình ..
          Chị Hoàng Lan !
          Muội muội cảm ơn chị nhé những chia sẻ nồng ấm. Em không ngờ dân kinh tế cũng xuất thần giỏi lắm. Đấy, chị thấy không, mình nương vào nhau, cảm xúc thăng hoa và lời thơ cất cánh:
          Ta hạnh phúc cả điều chưa tới được
          Trong mùa Thu ôm ấp cả xa vời
          Đêm nguyệt cầm lắng đọng mãi người ơi .
          • Hoàng lan Hoàng lan

            21:11 15 thg 9 2012

            Chịu đựng và Hy sinh....
            Rồi một ngày Tạo hóa sẽ công minh...
            Trả cho em những gì thiếu vắng,
            Và trả cả những gì em giá lạnh
            Chỉ lo em chết lặng...giữ..
            Chịu đựng và Hy sinh....
            Rồi một ngày Tạo hóa sẽ công minh...
            Trả cho em những gì thiếu vắng,
            Và trả cả những gì em giá lạnh
            Chỉ lo em chết lặng...giữa...đủ đầy...
            Lan chỉ nôm na tùy hứng thế , bạn hãy nhận tấm chân tình thôi nhé, đừng cười nhà KT làm thơ đấy....Cám ơn.
            • SENTICHMICH SENTICHMICH
              00:19 7 thg 9 2012
            Xin cảm ơn những ân tình nồng ấm từ bè bạn. Như thế này thì cô không phải lo Nắng , gió mưa giông trên đường nữa rồi. Tình cảm ấy còn được gói gọn trong vần thơ xinh tứ tuyệt nữa chứ, tài hoa và ưu ái cô quá . Muội cảm ơn sự chia xẻ của các Huynh nhiều lắm .
            • KHẮC NHI KHẮC NHI

              17:28 6 thg 9 2012

              Lối em về anh sẽ dắt em đi
              Để nhận lấy cái phần em "Nắng quái"
              Và nhận hết những gì còn lại
              Của đời em "Giông gió bốn mùa"...
              • SENTICHMICH SENTICHMICH
                22:22 5 thg 9 2012
              Sentichmich cảm ơn Huynh nhé .
            • ngoc son ngoc son


            • 22:18 5 thg 9 2012
              Đường em đi dù ngược ánh Thái dương
              Nhưng em vẫn vượt phong ba, bảo tố
              Nào ai biết thương cánh chim bé nhỏ
              Và nâng niu đóa hoa ngát hương thơm.


            • MÙA VU LAN VẮNG MẸ

              Tháng bảy mưa dẳng dai
              U uẩn phủ mờ gương mặt người mua sắm

              Đồ không thật nhưng nhiều người mua lắm
              Không biết mẹ cần gì, con đốt gửi mẹ đây ?

              Vu lan này mẹ ở chốn chân mây 

              Quạnh đắng lòng con bao đêm lẻ…
              Căn phòng nhỏ kia giờ là nơi thờ Mẹ
              Vu lan cút côi, con chẳng dám đến chùa


              Bông hồng đỏ cài ngực con là xa xôi
              Là quá vãng khi con không còn trẻ
              Là ngu ngơ khi con đi bên cạnh Mẹ
              Giữa nước mắt nhân gian- giữa những trắng hoa hồng.